15.9.15

Rain!

Những ngày mưa tầm tã, Sài Gòn ướt sũng như bị ai đó mang đi nhúng nước.

Lê lết qua những con phố loang loáng nước, cô thấy nhớ Ht của cô quá đỗi! Lâu rồi, đã rất lâu rồi...

Cảm giác khi những dòng tin nhắn của mình đi vào khoảng không im lặng, là một cảm giác rất đau lòng. Cô biết mình là một đứa ích kỉ, xưa giờ vẫn luôn như vậy, nên cô chẳng giữ được một ai bên cạnh mình. Chỉ là, cô đã từng hy vọng, và cũng không ngừng sợ hãi, người ta có mãi thương và bên cạnh một đứa ích kỉ như thế không?


5/9/2009 - 15/9/2015 - 6 năm 10 ngày...


5.9.15

Be strong!

Hôm nay, mình vừa lái xe, vừa khóc nức nở.

Suốt cả ngày, không biết bao nhiêu lần mình đã tự nhủ với bản thân: Mi à, cười đi và cố lên!

.....nhưng đến cuối cùng, câu nói đó không đủ sức để giữ lại những giọt nước mắt bánh bèo kia.
...
...

You can do it!

4.8.15

Giữa những ngày rong ruổi

Giữa những ngày rong ruổi trên xe nhìn làng mạc chạy dài phía sau ô cửa, cô tìm thấy một chút thảnh thơi hiếm hoi cô dành cho riêng mình. Không công việc. Không deadline. Không cả những tính toán. Chỉ có cô. Và những mảng màu bình yên.

Đó là màn nước xám xịt của những ngày tháng 6 khi cô ngắm nghía những giọt nước mưa lăn dài trên cửa sổ trên đường cao tốc từ Miền Tây về Sài Gòn. Màu của vạt nắng cuối buổi chiều hắt trên mặt hồ xanh mênh mông trên con đường từ Ea Súp về Buôn Mê Thuộc. Hay cái mênh mông của những vạt có xanh rì, những cây thông cao vút trên những ngọn đồi thoai thoải của Đà Lạt, Lâm Đồng. 

Tự nhiên luôn khiến người ta cảm thấy mình nhỏ bé và xô bồ, nên cô chỉ muốn nằm yên lặng một lúc, cố hít lấy hít để cho mình chút an nhiên trong lành. Dù có lẽ, cô sẽ chẳng giữ nổi nó đến khi có tiếng chuông điện thoại bắt cô trở về với đống rối nhùi của công việc. 

Cô nhớ lại mình cách đây 2 năm lúc mới đi làm, kể ra thì con nhóc ngày xưa cũng đã lớn hơn một tẹo. Hồi đó cô đích thị là con nai vàng ngơ ngác, đầy rụt rè và sợ hãi, còn giờ thì đã đủ sức đạp nát cả khu rừng haha. Đùa thôi, sự trưởng thành đó cũng đã phải đánh đổi bằng những ngày tháng mất niềm tin vào bản thân cùng cực, những buổi sáng thức dậy chỉ muốn chạy trốn và bỏ cuộc. Bằng cách nào đó, cô đã ứng dụng hiệu nghiệm câu thần chú "Mi ơi đừng sợ!" để chiến đấu và nhìn thấy sâu hơn vào khả năng của chính mình. Thật tuyệt khi mỗi ngày thức dậy, với cô là một ngày vui.

"Nếu bạn hỏi tôi ý nghĩa cuộc  đời là gì, tôi sẽ trả lời như sau: Hãy giữ cho mình sự hiếu kì, thực hiện hết những ý tưởng hay ho của bản thân, lấy cuộc sống đổ đầy ngày tháng, chứ đừng lấy ngày tháng đổ đầy cuộc sống!" David Precht

Đó chính xác là điều khiến cô tự cảm thấy mình may mắn và biết ơn vô cùng!

9.6.15

Nắng - mưa là bệnh của trời...




"Chỗ em nắng đã lên chưa
Nửa đêm gió lạnh sương lùa làm sao?
Mùa đông về tới cổng rào
Nhớ tìm áo ấm mặc vào, Áo Hoa!"


 Có một con mèo ngồi bên cửa sổ
Nguyễn Nhật Ánh

4.6.15

[Savane] Smiling cactus

Hôm nay vào siêu thị, thấy mấy chậu cây xương rồng bé xíu, nhớ người bảo nhớ cô mà trồng xương rồng (hem biết thiệt hông mà hồi đó nghe xong vui hết mấy tuần >.<)!!!

You know I'm no good.



Saigon, 5.6.15

15.5.15

[Pluie] Mưa vẫn là dịu lòng hơn




Ngồi lặng ngắm nắng, bỗng chốc không hình dung được anh đang ở khoảng tuổi bao nhiêu của đời. 

Lâu rồi chẳng nghe nhạc Trịnh. Nhớ cái thời còn non choẹt yêu đương, thì năng nghe lắm, giờ nghĩ tới chỉ sợ nghe rồi lại phiền muộn, nên thôi. 


Dạo này anh làm rất ít thứ, nhưng những thứ bình thường thì sẽ cứ chú tâm và gặm nhấm vậy. Rồi chạnh lòng, từ bao giờ mình già đi nhiều thế. 

Những đêm mưa ẩm ướt, thèm được ai đó thọc lét vào tai vài câu hát ngây ngô, rồi có dịp được trêu chọc họ, rồi đi ngủ, an nhiên vậy thôi, nhưng giật mình lại sợ. Chỉ tại bản thân anh không muốn những ràng buộc xa cách ấy...Nên bớt đi được chút nào, có lẽ sẽ tốt hơn. Người ta sẽ già khi người ta bắt đầu sợ nhiều thứ. Người ta sẽ già nếu người ta chẳng còn ước mơ. Cô ấy lúc nào cũng như có một hạt mầm trong người vậy, sẽ đâm chồi, và rồi mạnh mẽ lớn lên. Cảm giác an tâm trong lòng. Một người con gái mạnh mẽ, không phải họ có thể tự an ủi bản thân được đến đâu, mà là trong mọi hoàn cảnh, dù k nói ra, họ cũng làm cho người khác cảm phục được điều đó. Cô ấy có lẽ luôn là như vậy, trong anh.  

....

Nắng rát quá nên lại lụi cụi đi vào. Quả thật, mưa vẫn là dịu lòng hơn.







25.4.15

♥ Mừng sinh nhật em, cô gái của tôi! Chúc em một đời bình an.




Cô gái của tôi, sinh nhật tuổi 25 thật vui vẻ! <3

Chúc em một đời bình an, những giọt nước mắt có rơi cũng sẽ là dành cho hạnh phúc. Cuộc sống đôi khi có những điều chúng ta hết mức tin tưởng, nhưng lại không hề đem lại kết quả mong đợi, những lúc như vậy, hóa phép cho lòng có một chỗ trống nho nhỏ để mình bình yên em nhé. Đừng tủi than rồi lại ấm ức khóc một mình, tôi sẽ không có ngay bên cạnh để mà vuốt vuốt lưng, xoa nhẹ tóc cho em được. 

Có những thử thách, những gai nhọn, những mệt mỏi, đôi khi làm bản than ràu rĩ và ích kỉ, nhưng em biết không, trong tôi em đã đang và sẽ luôn hiền lành như vậy. Có những kí ức, có những hình ảnh, tháng năm có bào mòn, suy nghĩ có thay đổi, thì tôi vẫn luôn an nhiên đặt nó ở vị trí không ai có thể chạm vào và đổi thay. Nụ cười tươi tròn rạng rỡ nơi em, luôn là thứ mà tôi yêu mến nhất. 

Từng ấy tháng năm qua đi, từng ấy xuân hạ thu đông qua đi, em bên cạnh tôi vẫn luôn là một mèo mon ngoan ngoãn như vậy. Cũng đanh đá một chút, cũng mè nheo một chút, cũng yếu đuối mỗi lần cô đơn một chút, hay hoài cổ rồi nhớ thương một chút, nhưng sau cùng, vẫn là mạnh mẽ rất nhiều. Tôi hay bảo em ngốc nên mới mãi đứng ở một chỗ, thực ra trong long tôi là yêu thương, là cảm phục. Từ khi quen em là một cô nhóc đang tuổi lớn đến tận hôm nay, cái lứa tuổi 25 bắt đầu bước chân vào một loại tâm trạng mới, chin chắn hơn, già dặn hơn, hình như với tôi thời gian chẳng có ý nghĩa là bao cả. 

Người ta có thể thấy nó chưa đủ dài, có người cũng sẽ coi là quá dài cho một mối quan hệ “ kì lạ”, nhưng tôi chỉ giữ lại cảm giác hạnh phúc. Đó là những tháng ngày đẹp đẽ vô cùng của tuổi trẻ. Có em, có mọi người, có cả niềm vui, có cả nỗi nhớ, có cả những kỉ niệm chẳng giống ai. Thanh xuân qua đi, tôi tự cho mình là người hạnh phúc. Em cũng vậy phải không ? 

Tôi chưa bao giờ cho em được bất cứ điều gì hiện thực, cũng chưa bao giờ đòi hỏi em bất cứ điều gì, thực tâm chỉ mong em luôn cười vui, cứ luôn yên bình và vô tư như vậy. Khi buồn rầu sẽ có người kề bên, khi đau long sẽ có người sẻ chia, thấu hiểu. Đừng quật cường quá, bé con con như vậy, sẽ khiến người khác đau long lắm. 

Nếu tôi tài giỏi vĩ nhân them chút nữa, có khi đã xuất bản tiểu thuyết về em và tôi rồi. Về câu chuyện của một vĩ nhân và dị nhân. Về câu chuyện của Mon Mon và Momo. Về câu chuyện của một cô bé ngốc ngếch luôn dành cho tôi những cảm xúc yêu thương trong trẻo như vậy. 

Em phải hạnh phúc. Phải thật sự hạnh phúc nhé. Người bên cạnh cùng em trên quãng đường sau này, sẽ yêu thương em và bảo bọc em hết mực, vì em luôn xứng đáng dành được những thứ như vậy. Em mãi là Mon Mon ngoan ngoãn. Và tôi cũng sẽ là Momo đẹp trai quan tâm và sẽ dỗ dành em cả đời. Móc ngoéo.

Tuổi 25 thật trọn vẹn nhé ! Yêu thương theo gió gửi về tận tim >:D< >:D< >:D<


10.4.15

Nấm hâm trở lại và ăn hại gấp hai

Như đã hứa, đây sẽ là ngôi nhà chung của tụi mình, cái nơi mà chàng sẽ tha hồ xuất khẩu thành văn để làm liêu xiêu trái tim của các bé xinh xinh yêu yêu ;;), còn đây sẽ là chỗ trú chân của bạn Mi bé nhỏ đáng yêu dễ tổn thương trong những ngày bị cuộc đời vùi dập bẹp bẹp :'(

Thay mặt Ht, Nấm xin tuyên bố từ nay sẽ chừa tình lười biếng, siêng năng vào dọn dẹp, phủi bụi nhà cửa, thỉnh thoảng mang về nguyên 1 chậu bông rất bự để trang hoàng nhà cửa...mua cafe về 2 đứa mình nhâm nhi trong những ngày mưa Sài Gòn và những ngày đông Hà Nội :3. Chẹp chẹp, kế hoạch thật hoành tráng và nên thơ hahaha.

Đại loại là hôm nay nhớ chàng. Cũng đã rất lâu không có ai đánh thức cái bạn Nấm 6 tuổi trong Mi dậy rồi, không khéo nó lại ngủ luôn, và bạn Mi sẽ trở thành một bà già ơi là già....huhuhu

12.3.15

Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ...

"Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ
Một con ngồi yên một con đổi chỗ..."

Ht. Có một con mèo vẫn ngồi ở đó....đợi 1 con mèo trở về.