4.8.15

Giữa những ngày rong ruổi

Giữa những ngày rong ruổi trên xe nhìn làng mạc chạy dài phía sau ô cửa, cô tìm thấy một chút thảnh thơi hiếm hoi cô dành cho riêng mình. Không công việc. Không deadline. Không cả những tính toán. Chỉ có cô. Và những mảng màu bình yên.

Đó là màn nước xám xịt của những ngày tháng 6 khi cô ngắm nghía những giọt nước mưa lăn dài trên cửa sổ trên đường cao tốc từ Miền Tây về Sài Gòn. Màu của vạt nắng cuối buổi chiều hắt trên mặt hồ xanh mênh mông trên con đường từ Ea Súp về Buôn Mê Thuộc. Hay cái mênh mông của những vạt có xanh rì, những cây thông cao vút trên những ngọn đồi thoai thoải của Đà Lạt, Lâm Đồng. 

Tự nhiên luôn khiến người ta cảm thấy mình nhỏ bé và xô bồ, nên cô chỉ muốn nằm yên lặng một lúc, cố hít lấy hít để cho mình chút an nhiên trong lành. Dù có lẽ, cô sẽ chẳng giữ nổi nó đến khi có tiếng chuông điện thoại bắt cô trở về với đống rối nhùi của công việc. 

Cô nhớ lại mình cách đây 2 năm lúc mới đi làm, kể ra thì con nhóc ngày xưa cũng đã lớn hơn một tẹo. Hồi đó cô đích thị là con nai vàng ngơ ngác, đầy rụt rè và sợ hãi, còn giờ thì đã đủ sức đạp nát cả khu rừng haha. Đùa thôi, sự trưởng thành đó cũng đã phải đánh đổi bằng những ngày tháng mất niềm tin vào bản thân cùng cực, những buổi sáng thức dậy chỉ muốn chạy trốn và bỏ cuộc. Bằng cách nào đó, cô đã ứng dụng hiệu nghiệm câu thần chú "Mi ơi đừng sợ!" để chiến đấu và nhìn thấy sâu hơn vào khả năng của chính mình. Thật tuyệt khi mỗi ngày thức dậy, với cô là một ngày vui.

"Nếu bạn hỏi tôi ý nghĩa cuộc  đời là gì, tôi sẽ trả lời như sau: Hãy giữ cho mình sự hiếu kì, thực hiện hết những ý tưởng hay ho của bản thân, lấy cuộc sống đổ đầy ngày tháng, chứ đừng lấy ngày tháng đổ đầy cuộc sống!" David Precht

Đó chính xác là điều khiến cô tự cảm thấy mình may mắn và biết ơn vô cùng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét